Nó mất rồi, con xe của tôi
Con Air Blade mới lên đời
Hôm qua lượn phố còn tung tẩy
Xểnh khoá càng thôi, đã mất rồi!
Tôi muốn đi nhanh, ngại tắc đường
Nên tôi yêu nó có gì đâu !
Tình thương vô ý gây nên tội
Tôi rõ khù, nó mới bị “vù”?
Sao nỡ dù trong giây phút thôi
Để con xe “cỏ” mất tăm hơi
Sao không để nó còn chính chủ
Biển số long lanh chẳng tháo rời
Tôi dẫu bơm xăng nuôi nó ăn
Tinh thần cảnh giác: thiếu băn khoăn
Sao tôi không hiểu, sao không hiểu ?
Để tội tình chưa, nó mất oan !
Chiều mẹ Tôm Tin đi làm về, ghé qua lớp đón Tôm; dựng xe, khóa cổ, để giữa cổng trường cho chắc, rồi vào í ới, cô cô, giáo giáo…..
….
….
– Vợ: A Lô, Chồng à, vợ vừa lập một thành tích đặc biệt.
– Chồng: Thế à, được thưởng tiền hay lại bằng khen?
– Vợ: Không….! Thành tích đặc biệt cơ. Chồng nghe đây, Vợ vừa làm mất xe air blade xong….
– Chồng: ……
Xời, chẳng biết nói gì, chẳng biết gọi tên cảm giác nó là gì. Bọn bất lương quá, chúng nó tiễn cái Tết của nhà ông thật đẹp bạc. ĐCM! Đi Con Mẹc……Địch Còn Mãi.
Ngẫm lại, tình cảnh này cũng giống nhiều người lắm. Thôi thì lại tự an ủi là “của đi thay người” vậy, âu cũng vẫn là cái may, chứ không phải cái liễn. Thôi đành đưa mẹ con ông chủ Tôm đi xả xui, ra Pizza Huts để hắt bớt cái nẫu đi.
Câu chuyện cuối năm thật đáng nhớ thế đấy! Thế là 1 cái Tết lại qua……….loa!
– Viết ngày 07/02/2013 –